Header Ads

test

Em đã yêu người khác

Tôi viết dòng chữ này khi tâm trạng đang rối bời, không biết tâm sự cùng ai.
Năm nay tôi 23 tuổi, còn quá trẻ để nói đến lập gia đình nhưng không phải nhỏ để có một tình yêu. Tôi quen em cuối năm thứ nhất đại học, em học cùng khoá với tôi nhưng ít hơn một tuổi. Tôi có cảm giác thích em ngay lần đầu gặp mặt, song vì tôi mới chia tay mối tình đầu (thời cấp 3) tròn một năm, tôi đã hoàn toàn mất niềm tin vì thứ gọi là tình yêu. Một năm tôi lao vào những thú vui tuổi trẻ, suốt ngày tôi chơi game, bỏ học để quên đi mối tình đầu tiên đó. Sau một năm kết quả học hành sa sút, tôi sống khép mình cho đến khi gặp em.
Em như một làn gió mát thổi qua đời tôi, song tôi không dám thổ lộ. Tôi sợ tôi vẫn chưa quên được người cũ, tôi sợ tôi chẳng có gì để người ta yêu. Nhưng thật bất ngờ, em cũng có ý với tôi và đã chủ động tỏ tình. Tôi như người chết vớ được cọc, như cây lâu ngày thiếu nước.
Cùng thời gian đó tôi bị bệnh, suốt ngày phải giam mình trong phòng trọ. Em chính là người nấu cơm cho tôi ăn, động viên tôi, tôi thực sự cảm thấy đã tìm thấy tình yêu của mình. Tôi vui vẻ trở lại, có em đời tôi tươi sáng hơn!
Những năm tháng của thời sinh viên ấy cứ thế trôi qua, ngọt ngào và nhiều kỉ niệm. Em vẫn bên tôi cho dù thỉnh thoảng hai đứa cũng cãi nhau, xích mích nhưng không quá hai ngày lại làm lành. Em rất tốt, chiều chuộng tôi. Tôi cũng dành hết tình cảm cho em, coi em chính như là mạng sống của mình vậy. Có lẽ vì dành quá nhiều tình cảm cho em như thế nên khi chia tay là một cú sốc thực sự với một thằng đàn ông như tôi.

Tôi mất phương hướng và không tin ai nữa! (Ảnh minh họa)
Cuối năm thứ tư tôi mới dám đưa em về nhà, trong lòng tôi luôn xác định em sẽ là vợ tương lai của tôi. Bố mẹ tôi biết chuyện không ngăn cấm nhưng cũng không đồng tình, phần vì mẹ tôi đi xem bói bảo hai đứa không hợp tuổi, phần vì chúng tôi còn trẻ, chưa ra trường và chưa có công việc ổn định. Nhà tôi không nghèo, chỉ ở mức đủ ăn, nhà em cũng vậy. Tuy nhiên tôi ở Thanh Hoá còn em ở Ninh Bình (cách nhau 80km), nhưng tôi không cho đó là cản trở lớn lắm.
Tôi ra trường trước em hai tháng, may mắn tìm được công việc ở Thanh Hoá, tuy mới chỉ đủ ăn nhưng tôi đang rất cố gắng. Hai tháng tôi đi làm nhưng không ngày nào tôi không nhớ em, nhắn tin hỏi thăm, tôi nói dối bố mẹ, nói dối sếp lên nhận bằng, rồi nhận chứng nhận tốt nghiệp nhưng mục đích chính là để được gặp em.
Rồi em cũng ra trường, tôi nhờ bạn cùng lớp đại học giới thiệu em về Ninh Bình làm việc. Tôi vẫn làm việc ở Thanh Hoá. Cùng thời gian này, do áp lực công việc và sức ép từ gia đình, tôi với em hay cãi nhau nhưng tình cảm vẫn thế.
Mẹ tôi muốn tôi tập trung vào công việc, lại bảo hai đứa xa  nhau không hợp, tôi cãi lại mẹ. Mẹ tôi thất vọng nhiều. Tôi vẫn giữ liên lạc với em, tôi tâm sự hết với em. Tôi vẫn giữ lời hứa với em rằng cho tôi 2 năm để tôi kiếm tiền rồi sẽ cưới nhau.
Cách đây hai ngày, chúng tôi chia tay. Em bảo với tôi là em muốn dứt khoát, hai đứa không có tương lai, nhưng nói vẫn còn yêu tôi. Tôi đã khóc.
Hôm nay cơn bão số 8 ập đến, tôi đội mưa gió đi xe lên Ninh Bình để gặp em, nhưng em bảo không muốn gặp, tôi lủi thủi ra về mà nước mắt cứ ứa ra.
Tôi cố tìm ra nguyên nhân, tôi vào facebook của em thì đọc được những tin nhắn yêu đương từ một người khác mới quen em chưa đầy nửa tháng. Em đã nhận lời yêu người đó...
Chân tay tôi như rụng rời, tôi níu kéo nhưng em từ chối thẳng thừng. Tình yêu 3 năm của tôi, những lời yêu em nói với tôi chưa được hai ngày đã thế này sao. Tôi mất phương hướng và không tin ai nữa!

Không có nhận xét nào