Header Ads

test

Người nào đó

Chẳng có niềm đau nào hơn khi bản thân chênh vênh giữa “tình bạn thân” và “tình yêu”.
Bật “Sad Angle” để nghe lại những giai điệu quen thuộc từng một thời gắn bó với tôi, một thời bắt đầu yêu thương một người con gái và cho đến tận bây giờ vẫn thế. Chẳng có niềm đau nào hơn khi bản thân chênh vênh giữa “tình bạn thân” và “tình yêu”, buồn phiền hơn khi người mình yêu lại yêu bạn thân mình. Những ánh mắt chẳng dám trao nhau đường chính, rất lén lút, cẩn thận như đang cầm trên tay một vật gì rất mong manh, chỉ trực vỡ tan nếu không thể kiềm chế cảm xúc.
Chúng tôi quen nhau được hơn một năm, nhưng những xúc cảm về người con gái ấy chưa bao giờ mãnh liệt như thế. Tình cảm cứ dần nhen nhúm, len lỏi vào trong tim lúc nào không hay qua từng cử chỉ, giọng nói. Rồi tới một ngày, tôi lại đứng chơi vơi không điểm tựa tại ranh giới giữa tình bạn và tình yêu. Ngày đó, tôi cố gắng gượng mình kiềm lại cảm xúc của bản thân nhưng không thể, và linh cảm thì chẳng bao giờ sai.
Yêu thích một người bạn thân là một việc rất dễ dàng, nhưng liệu được bao lâu, liệu tình bạn có còn sau bao ngày nồng thắm rồi lại tan vỡ, liệu khi gặp nhau trên đường chúng tôi còn đủ yêu thương để chào hỏi nhau hay cố ý không quen với lòng tràn đầy thù ghét và e ngại? Mãi luẩn quẩn với suy nghĩ có nên tiếp tục đi thep con tim hay chỉ yêu thương thế là đủ, dừng lại tại đây và mãi mãi tại đây. Cuối cùng với những đấu tranh chẳng phân thắng bại, tôi đã đi theo lời yêu thương của con tim, và rồi bị lún sâu vào câu chuyện tình cảm đầy ảo vọng do mình xây nên.
Giữa lúc tôi đang hoang mang trong việc có tiếp tục hay không thì chợt nhận ra một điều làm tôi loạn hơn: Một người bạn tôi cũng thích người ấy. Bạn ấy học rất giỏi, điềm tĩnh, suy nghĩ chín chắn và trên hết có một tư suy và suy nghĩ hơn người. Tôi cảm thấy thua kém chăng? Cũng đôi lúc, nhưng nó chẳng quan trọng bằng việc tôi đã lựa chọn con đường khó khăn nhưng cảm thấy hạnh phúc, tôi đang yêu người con gái ấy. Chẳng phải ngộ nhận mà đó là sự thật, nhiều lúc tôi cảm thấy nhưng mình vô hồn, rồi đau đớn, rồi quỵ lụy trong thứ tình cảm đơn phương mơ hồ đó.

Chẳng ai hiểu thấu trong tim tôi đang vỡ nát ra sao (Ảnh minh họa)
Thế rồi hai người họ yêu nhau-đều là bạn thân của tôi. Tôi cảm thấy trời đất như quay cuồng, như bị vùi vào hố đen chẳng lối thoát. Buồn bã, bế tắc, tuyệt vọng... nhưng biết làm gì hơn khi người con gái ấy nói không thích tôi, chỉ xem tôi là bạn, không hơn không kém. Vậy mà có nhiều lúc tôi cứ nghĩ bạn thích tôi, tôi cứ hi vọng và chờ đợi, vậy mà tôi cứ cố gắng vun đắp những kỉ niệm giữa hai đứa, vậy mà... Cố gắng, cố gắng rất nhiều nhưng hẳn là chưa đủ để làm cho người ta thích mình, tin tưởng mình như ai đó đã làm được.
Có lẽ bạn biết quá nhiều về quá khứ của tôi, biết tôi dễ thích rồi cũng chóng quên những người con gái lúc trước. Giá mà bạn cũng là một trong số đó, giá mà tôi có thể quên bạn dễ dàng để giờ đây chẳng phải đau đớn, suy nghĩ về những status, những comment mà hai người đó dành cho nhau, tuy không nói ra nhưng hẳn họ thích nhau nhiều lắm. Tôi cũng thích bạn nhiều lắm, nhưng chỉ là đơn phương thôi. Nhưng bên cạnh người con gái ấy, tôi cảm thấy mình thực sự hạnh phúc, tôi lo lắng, chăm sóc người ấy thật lòng và cảm giác yêu-một-người-đến-điên-cuồng là thế nào, tôi đã yêu, yêu nhiều lắm.
Tôi nên từ bỏ tại đây sao? Giá như có thể thì tôi đã làm thế, giá như tôi đã không thích bạn đến vậy thì giờ dễ dàng hơn nhiều rồi. Tôi xin lỗi, tôi không làm được. Vậy thì cứ mãi yêu, mãi mong chờ một người, mãi nuôi nấng tình cảm đơn phương ấy, rồi đến một lúc nào đó, khi tình cảm đủ lớn, đủ chín chắn có lẽ tôi sẽ buông tay được. Nhưng tôi vẫn phải đối mặt với sự dằn vặt về tình cảm khi thấy hai người cùng chơi một nhóm bạn thân, trao cho nhau những hành động đầy ấm áp, lời nói mùi mẫn. Tôi phải cố chịu thôi, cứ xem như đó là một sự trả giá cho việc đã nhận tình cảm của nhiều người nhưng chưa đáp lại thỏa đáng, như một thánh thức đầu đời mà tôi cần phải vượt qua. Tính tôi trẻ con, nhanh vui nhưng cũng chóng buồn, cứ mỗi ngày như vậy thì tôi điên lên mất, làm sao bây giờ đây? Buồn bã, bực tức, ghen tị rồi đôi lúc phát điên cuồng dại, chẳng ai hiểu thấu trong tim tôi đang vỡ nát ra sao. Tôi vẫn phải tiếp tục sống, phải cố gắng chịu đựng sự dày vò, phải tiến lên phía trước. Cuộc sống luôn vùi dập ta, đẩy ta ngược lại với quá khứ vậy bây giờ tôi phải làm sao đây? Tôi yêu em, chắc tôi chết mất, tôi nhớ em quá!

Không có nhận xét nào