Header Ads

test

Tình yêu trẻ con

Tình yêu trẻ con của em tuy không đẹp và kiêu sa nhưng xuất phát từ trái tim chân thành.
Vậy là mình đã quen nhau hơn một tháng rồi anh nhỉ? Kể từ giây phút anh nắm tay em và chuyện tình của mình bắt đầu từ ngày ấy. Tận sâu trong thâm tâm em luôn hoang mang vì anh chưa một lần nào nói lời yêu em hay một lời chính thức bắt đầu với em.
Em yêu anh vì anh là người công an đầy trách nhiệm và làm việc năng nổ, dù anh ở vị trí nào trong công việc em biết anh vẫn cố gắng làm bằng tất cả tâm huyết và tấm lòng. Em và anh gặp nhau, quen nhau qua thế giới ảo nhưng em biết tình cảm hôm nay có được không phải là ảo mà xuất phát từ hai trái tim chân thành. Anh nói yêu anh em sẽ khổ, nhưng không được yêu anh và không được anh yêu càng khổ hơn anh biết không? Cuộc sống cô đơn của em, cám ơn anh đã đến với biệt danh hồn nhiên em đặt “anh già”, nhờ anh mà cuộc sống đơn điệu của em có chút sắc màu và anh nói vì hoàn cảnh của em mà anh thêm trân trọng những phút giây bên gia đình.
Nhưng hạnh phúc nào cũng có những niềm đau, có tương phùng đồng nghĩa có biệt ly, và anh nói “Anh sắp phải đi học ở Cần Thơ và hai năm mới về”. Tim em nghẹn lại, đắng lòng đôi chút. Kể từ giây phút đó, ngồi đếm ngược thời gian đến lúc anh đi, có lẽ người ra đi chắc không buồn bằng người ở lại! 2 năm – với em dài lắm, đủ để lòng người thay đổi, đủ để quên tất cả, đủ để anh già quên hết tất cả về em.
Chỉ cần được nghe giọng nói ấm áp của anh mỗi ngày là em hạnh phúc lắm rồi (Ảnh minh họa)
Lúc trước em và anh chung một bầu trời nhưng có thể gặp nhau, nhưng từ đây có thể chung một bầu trời nhưng chẳng bao giờ gặp được. Lúc đó, không biết anh già có còn nghĩ tới em không? Bờ vai đó không biết em còn cơ hội để được dựa vào mỗi khi vấp ngã không? Vì sẽ chẳng ai chịu ngồi hàng giờ nghe em kể lể, than vãn, sẽ chẳng ai siết chặt bàn tay em, chẳng ai cùng em đi chung con đường nữa rồi. Góc phố đó giờ đã vắng bóng anh, thiếu đi tiếng cười và cả giọng nói đầy yêu thương của anh nữa.
Anh sắp đi và anh chẳng nói gì về mối quan hệ giữa tụi mình, anh chỉ lạnh lùng và cười vô tư khi em nói em nhớ anh già nhiều lắm, muốn gặp anh nhưng sợ anh không thể tranh thủ thời gian cho em được. Dù biết là không thể gặp anh trước khi đi để tặng anh những lá thư em viết vội, không thể chạm tay vào những kỉ niệm ngày hôm qua nữa rồi, em sẽ cố gắng trân trọng. Em không làm gì được chỉ có thể chúc anh học tốt, hai năm sau trở lại sẽ lại là anh như ngày nào.
Anh lẳng lặng đến cuộc đời em và có phải sẽ lẳng lặng rời xa em vô tình như cơn gió, với em khoảng cách về không gian và thời gian không quan trọng, chỉ cần được nghe giọng nói ấm áp của anh mỗi ngày là em hạnh phúc lắm rồi. Dù em không biết anh nghĩ về em như thế nào, xin anh hãy nhớ: “Tình yêu đâu lúc đâu cần nhớ mong gì, tình yêu đôi lúc đâu cần theo lý trí, chỉ cần ta hiểu nhau dù ở phương nào, có những cảm nhận chẳng cần phải nói.” Tình yêu trẻ con của em tuy không đẹp, không kiêu sa như tình yêu của người khác, nhưng ít nhất xuất phát từ trái tim này…
Người công an em yêu!

Không có nhận xét nào