Ở bên anh, em sẽ không cô đơn
Trong vệt nắng còn in bóng sắc đào nhàn nhạt. Người yêu nhau, có thể trở về bên nhau? Những hiểu lầm có thể xóa bỏ, hay sẽ là buông tay đứt gánh giữa đường?
Những cuộc hẹn cuối năm vội vã, những cú điện thoại nhiều không đếm xuể, bản kế hoạch năm mới cũng như báo cáo của năm cũ nằm la liệt trên bàn. Linh tháo kính, hai tay xoa xoa thái dương đau nhức, tựa đầu ra phía sau nhắm hờ mắt một chút tạm nghỉ ngơi giữa đống bề bộn công việc của một nhân viên mẫn cán trong một công ty truyền thông mà tuyệt nhiên không có mấy thời gian nghỉ.
Bên tai vẫn vang lên tiếng gõ bàn phím như một dàn đồng ca của những đồng nghiệp cùng phòng, mặc dù ngày thường nó cũng quá đỗi là bình thường, nhưng giờ phút này lại khiến Linh cảm thấy khó chịu đến bực bội. Với tất cả tâm trạng nặng nề bởi những chuyện xảy ra lúc sáng, Linh đứng dậy khỏi ghế, cầm ly café trống không còn vương vệt nâu đậm trên bàn, bước về phía thang máy ngoài phòng làm việc.
- Linh, đi đâu đấy? Bản báo cáo chi tiết về các chiến dịch trong hoạt động PR của công ty XX đã xong chưa?
- Rồi chị, em để trong ngăn thứ ba của giá tài liệu, em đi nghỉ cái đầu vài phút!
Tầng thượng lộng gió, Linh dựa người vào đoạn tường ngăn lạnh toát, cố xua đi ám ảnh về cuộc cãi vã với Tùng sáng nay. Cô với Tùng quen nhau ngót 7 năm, yêu nhau cũng từ cái thuở còn ẩm ương chuyển từ bạn thân sang vị trí bạn trai, bạn gái suốt 4 năm trời.
Không phải mâu thuẫn là sự thay đổi tình cảm hoặc bất cứ lý do nào khác, mâu thuẫn chỉ là Linh quá bận rộn, và những cuộc hẹn công việc của Linh luôn choán hết thời gian để Tùng có thể ở bên chăm sóc Linh, hoặc đơn giản là cùng ăn bữa cơm, cùng xem một bộ phim, cùng đi sắm hoa ngày tết, cùng nắm tay qua phố đông người chọn đào chọn quất, hít hà hơi thở của tiết xuân chộn rộn, để không thấy cô đơn.
Sau quãng thời gian ít ỏi từ thời kỳ quá độ là sinh viên vô lo vô nghĩ, đến khi phải tự ép bản thân trưởng thành để kịp đối diện với rất nhiều những mối lo, những thứ trách nhiệm khác. Bất giác, thời gian dành để vá víu tâm hồn chẳng còn nữa, ngay cả bản thân còn không thể chăm sóc, nói gì đến quan tâm tới những người xung quanh khác nữa?
Có chăng là thời gian quá tàn nhẫn, và quá trình lớn lên đột nhiên biến thành sự khốc liệt. Hoặc là bán mạng để bắt đầu con đường đã chọn, hoặc là sẽ mãi mãi rơi ở một điểm nào đó trong cuộc đời, không tiến lên cũng chẳng lùi lãi. Cứ phải vô tình chạy mãi trong một cuộc đua vô hình mà một ngày nào đó ai cũng phải tham gia vào, để rồi bị cuốn đi một cách kỳ lạ, biết là miễn cưỡng, nhưng vẫn không thể chối bỏ mà buông tay.
Thế nhưng Linh không hề biết, cô đã quá nhiều lần lãng quên đi Tùng, bởi vì quá quen với những lần mệt mỏi, ngoảnh lại là thấy anh ấy ở bên, nên bất giác tự cho mình cái quyền bỏ anh ấy lại đằng sau cùng với sự quên lãng.
- Công việc đấy đối với em quan trọng thế à? Còn quan trọng hơn cả bản thân em à?
- Vô cùng quan trọng, vì em là người mới vào nên buộc phải làm việc gấp đôi gấp ba người khác!
- Nhưng như thế không có nghĩa là cắm đầu vào công việc mọi lúc mọi nơi! Em quên anh cũng có thể hiểu, nhưng em còn quên chính bản thân mình. Bán mạng như thế để được gì?
- Cuộc sống của anh quá thuận lợi, anh cũng quá xuất sắc. Anh chưa bao giờ phải đối đầu với nguy cơ thất nghiệp, càng không phải lo lắng rằng chỉ cần hôm nay không chăm chỉ bằng một đồng nghiệp khác thôi là ngày mai có thể dễ dàng bị đá ra ngoài!
- Anh đảm bảo em sẽ không bị như thế!
- Em không muốn dựa vào anh để duy trì công việc, không muốn dựa vào nhà anh để thăng tiến.
- Không, anh đảm bảo như thế vì em có năng lực, anh tin em!
- Anh vốn không hiểu em cảm thấy nặng nề bởi vì vị trí của anh như thế nào, càng không thể hiểu em phải nỗ lực để có thể đứng cạnh anh như thế nào!
- Em cứ luôn phải tạo áp lực cho mình và cả người khác nữa đúng không?
- Anh luôn không hiểu cho em, thôi nếu anh đã nghĩ như thế em cũng không giải thích được gì nữa.
Người ta có thể dễ dàng vì hiểu lầm mà chia ly, càng dễ dàng vì cuộc sống quá khác nhau mà nảy sinh mâu thuẫn để mà chấp nhận buông tay khi đã quá mệt mỏi. Có nhiều kiểu kết thúc, nhiều kiểu chia tay, khi trái tim còn đang yêu dở, khi chỉ cần chạm mặt nhau trên đường là tâm trạng lại lấn cấn buồn phiền.
Phải chăng cặp đôi nào trên thế gian cũng như thế? Luôn lấy phiền não tự thân làm khổ đối phương. Để rồi đặt sự tự ti của mình lên tất thảy mọi sự cố gắng, và vô tình bỏ quên đối phương phía sau.
Linh không liên lạc với Tùng. Cũng có thể vì gần đây đã quen vùi đầu vào công việc và quen cả việc chỉ cần vài phút liếc sang bên cạnh sẽ thấy sự quan tâm từ anh ấy. Một kiểu giận dỗi mà bất cứ người con gái nào cũng sẽ nghĩ ra ngay khi cãi, một kiểu giận hờn mà bất cứ cô gái nào cũng đều mong, rồi thì người con trai kia sẽ tìm mọi cách liên lạc, dỗ dành và nhận sai, thậm chí là hứa hẹn đủ điều. Mặc dù những lời hứa hẹn ấy có thể không thực hiện, nhưng có thể thỏa mãn hư vinh của con gái.
Sự thật phũ phàng chính là như vậy!
Nhưng còn có một sự thật phũ phàng hơn. Đó chính là người con trai ấy có thể làm như thế lần một, lần hai, nếu kiên nhẫn có thể tiếp tục đôi ba lần. Chứ không thể làm như thế vĩnh viễn. Nếu một ngày con gái giận dỗi và cắt đứt liên lạc như thế, mà người con trai cũng bặt vô âm tín không xuất hiện, có nghĩa là sức chịu đựng cuối cùng của anh ta đã bắt đầu cạn kiệt.
Anh ta không thể cứ đuổi rượt một người con gái, cứ luôn bắt anh ta phải lẽo đẽo sau lưng, nếu rảnh rỗi thì nhớ đến, khi bận rộn thì dẹp sang một bên.
Khi ấy, không chỉ anh ta, mà tất cả mọi người đều cho rằng, hẳn là cô gái kia không xứng đáng được yêu.
Linh không hề biết, mọi sự cố gắng của cô bắt đầu đánh mất của cô nhiều thứ khác. Ví dụ như tình cảm, ví dụ như Tùng, ví dụ như thời gian yêu nhau 4 năm đằng đẵng của hai người. Không thể chỉ bằng một câu nói là có thể chấm dứt. Không thể chỉ bằng một vài mâu thuẫn ngày một ngày hai mà có thể tùy tiện nói kết thúc là kết thúc.
Thế mà, Tùng không liên lạc với Linh. Tuyệt nhiên không. Hàng ngày anh vẫn update những dòng trạng thái trên facebook, đi chơi với bạn bè, vẫn mua sữa ngô nóng cho ai đó hàng ngày, mà không phải Linh.
Cô bắt đầu không thể tập trung vào công việc, và hàng ngày đều cứ 10 phút một lần, ra vào trang cá nhân của anh ấy, như thể trên bức tường ảo ấy có điều gì quan trọng lắm. Như thể để hy vọng vào một dòng status với nội dung buồn, hoặc nhung nhớ một ai đó, để cô có thể tìm cái cớ vin vào, anh ấy vẫn còn tình cảm với cô, hoặc chỉ là cô vẫn còn một chút quan trọng nào đó, với anh ấy.
Ấy mà tuyệt nhiên không, như thể chẳng có ai bước ra khỏi cuộc sống của Tùng, và mọi thứ vẫn bình thường trôi qua, nhẹ nhàng không dấu vết. Lặng lẽ đến nỗi có thể khiến người ta nảy sinh cảm giác, mọi thứ đã qua giống như chưa từng tồn tại. Một kiểu cảm giác tổn thương và hụt hẫng.
…
Bản báo cáo chi tiết cho kế hoạch của công ty XX bỗng dưng biến mất. Mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt hoang mang khi Linh bị triệu lên phòng phó giám đốc. Có những tiếng xì xào bán tán, thậm chí cô còn loáng thoáng nghe thấy một vài câu bình luận ác ý của những đồng nghiệp khó ưa, hoặc đàn chị hay ghen ăn tức ở với người vào sau có năng lực. Và Linh, là một trong số những người nằm trong tầm ngắm của mọi sự chọc ngoáy khi có dịp.
- Chị Linh, chị không sao chứ? – Cô bé vào cùng đợt với Linh khẽ hỏi nhẹ, dè dặt nhìn xung quanh.
- Thói đời mà em… - Linh nở nụ cười chua chát, bàn tay vô thức nắm chặt hơn.
Thật sự là, có những chuyện ngay cả khi đã cố gắng hết sức vẫn có thể biến thành con số 0 tròn trĩnh. Nhìn mọi thứ chồng chéo trước mắt mà bất chợt cảm thấy sao quá đỗi mỏi mệt. Suy nghĩ hay là bỏ cuộc lướt qua trong đầu, để rồi ai cũng cảm thấy cuộc đời lắm chuyện trớ trêu.
Biết là oan ức nhưng không thể giải thích, biết là đáp án chắc chắn chỉ có thể là một nhưng không thể đọc tên chính xác nó là gì. Một kiểu bất lực trước tất thảy mọi thứ, một kiểu hoang mang níu giữ không được, buông tay cũng chẳng xong.
- Cô có biết hôm nay là ngày phải giao cho đối tác bản báo cáo chi tiết đó không? Không có là việc hợp tác lần này sẽ đứt sạch sẽ đấy? Bản sao trong máy của cô đâu?
- Dạ, đột nhiên bị xóa mất rồi ạ…
- Cô xóa?
- Không phải em!
- Cô nói không phải thì là không phải à? Ngày mai cô không cần đến công ty nữa, chuyện ký hợp đồng tôi sẽ cân nhắc lại, có gì sẽ liên lạc với cô sau!
- Anh ơi, không thể như thế được ạ, hôm trước chị Nga hỏi em để lấy mà…
- Tôi không cần biết! Cô đi ra ngay đi!
Linh gặp Tùng ở ngoài sảnh công ty, khi cô đang loay hoay không biết nên đi xe bus hay gọi taxi về ngủ một giấc bù cho cảm giác uất ức đè nèn trong người, bù cho cả quãng thời gian mệt mỏi nhìn lại mà giờ đã đổ sông đổ biển.
Các nhân viên cúi chào Tùng rồi nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của anh ấy. Chỉ Linh là trơ ra thẫn thờ rồi ngắm nhìn một cách ngây ngốc. Cho đến khi Tùng đến gần trước mặt, cô mới lấy lại được tinh thần.
- Chào giám đốc!
- Em định đi đâu hả nhân viên mẫn cán? Đang giờ làm đấy?
- Em vừa lĩnh án treo giò vĩnh viễn ở đây, không còn là nhân viên mẫn cán của anh nữa rồi, không cần anh châm chọc!
Tùng thu lại nụ cười xa cách trên môi, ngắm kỹ gương mặt mà những ngày gần đây anh vẫn nhớ nhung đến phát điên. Một người con gái rõ ràng là luôn tự ti, vốn dĩ rất dũng cảm nhưng khi cần lại luôn không bảo vệ được cho mình.
Linh cúi đầu chào, rồi nhẹ nhàng bước qua Tùng, chiếc khăn voan trên cổ bay nhẹ, khẽ chạm vào tay anh, êm ái, nhưng vết thương trong tim vẫn còn đó ngăn anh không xoay người đuổi theo hình dáng ấy.
Rõ ràng, Tùng vô cùng ít đến công ty, nhưng hôm nay sau khi nhận được cú điện thoại từ trợ lý, anh phải lập tức rời khỏi bàn ăn với đối tác, để chạy ngay đến với Linh. Vì anh sợ cô gái của anh sẽ chịu khổ sở và oan ức. Vì anh là người hiểu rõ nhất, cô ấy cần và yêu thích công việc này như thế nào.
…
Lấy lý do thu hồi đồ dùng của nhân viên thử việc vừa bị sa thải, máy tính của Linh được mang về phòng làm việc của Tùng. Cậu bạn đi cùng anh đến công ty là một chuyên gia khôi phục dữ liệu nổi tiếng trong giới IT mà anh quen, chỉ một loáng đã phát hiện ra thời điểm file bị xóa mất và phục hồi lại nguyên vẹn như ban đầu.
- Anh giải quyết hậu trường cho con bé đấy nhiều chuyện thế, nó có biết đâu, lụy tình quá khổ đấy anh ạ.
- Thôi được rồi cảm ơn chú, về đi, hôm khác anh em mình café!
- Đẹp trai như anh, chưa kể đến tài năng rồi gia đình, đã đủ để tìm được cả tá đứa ngon hơn rồi, em nói thật đấy, over luôn đi anh!
Nếu over được dễ dàng như thế thì trên đời này làm gì có người đau khổ muốn chết vì thất tình? Nếu mọi chuyện dễ dàng cho qua, thì đến giờ phút này, anh đã không vì cô gái ấy, khổ sở như vậy?
Nhấp chuột gửi mail cùng bản thảo sang cho Huy – phó giám đốc, kèm theo lời nhắc nhở ngắn gọn “Đừng ra quyết định một cách vội vàng. Nhân viên cũng cần được tôn trọng! Anh hãy thu hồi quyết định phạt nhân viên mới.”
Bàn tay Tùng di chuột, chạy qua một vài trang web Linh vẫn hay vào, lướt mắt qua nhìn thấy một trang blog cá nhân mà anh không hề hay biết, như một bí mật cô gái ấy đào sâu lên để chôn toàn bộ xuống.
“Nếu mình không làm được thì sao? Mình sẽ không xứng với anh ấy! Vì thế mình phải cố gắng, mình không thể là một đứa kém cỏi.”
“Hôm nay Tùng mang đến cho mình một chậu hoa dạ lan hương, còn ngồi xuống dán miếng giữ nhiệt xuống chân cho mình. Mọi lần anh ấy vẫn chu đáo như vậy, nhưng hôm nay bất chợt mình lại thấy muốn khóc, mình lấy cớ vào bếp nấu ăn, nhưng nước mắt cứ trào ra. Đã lâu lắm rồi, không cùng ăn cơm. Mình, thật sự nhớ anh ấy, rất rất nhớ! Kể cả có ở ngay bên cạnh!”
“Chúng mình tại sao lại cãi nhau? Mình cũng đâu muốn lãng quên anh ấy? Nhưng mình có thể lựa chọn cách khác được đâu…”
“Tại sao anh ấy có thể nói rằng mình bỏ quên anh ấy? Làm sao có thể?”
“Tập trung, tập trung, tập trung, tập trung!!! Đừng vào facebook anh ấy nữa, tỉnh lại đi!”
“Vẫn là những status như thế, những status không có mình, có lẽ nào anh ấy đã chán ngấy mình và quên mình rồi thật ư? Chỉ chóng vánh như vậy thôi sao?”
“Bấm số điện thoại ấy biết bao nhiêu lần rồi? Vậy mà sao vẫn không dám nhấn phím gọi? Đồ hèn nhát!”
Phía sau, chỉ là những câu ngắn gọn, nhưng lại khiến trái tim Tùng đau như cắt. Phàm là những người yêu nhau sâu đậm, mới dễ nảy sinh mâu thuẫn. Bởi vì người này cố gắng đến gần người kia thêm một chút, nhưng bị cuộc đời chi phối, lại biến thành đi xa nhau hơn.
Mặc cho nhân viên chào hỏi, Tùng chạy nhanh ra bãi đỗ xe, rồi đi thẳng về hướng nhà Linh. Điện thoại cô tắt máy, chỉ vang lên đều đặn lời chào giọng nữ nghe đi nghe lại một cách nhàm chán, ngôi nhà sau tấm cửa sắt im lìm. Tùng dựa vào cửa ô tô, rút một điếu thuốc nhưng không hút, chỉ lặng lẽ nhìn khói bay thành những đường cong kỳ quái, rồi lặng lẽ biến mất vào không gian.
Đăng nhập vào facebook, Tùng bắt đầu post status.
“Tôi yêu một cô gái. Nhưng luôn không cẩn thận làm cô ấy bị thương! Bây giờ tôi biết mình sai, có thể làm lại được không?”
“Linh. Thật sự rất nhớ em…”
“Nếu bây giờ anh tìm thấy em, thì em sẽ trở về bên anh, được chứ?”
…
Cận Tết, chợ hoa đông nghẹt người. Linh lọt thỏm trong đám đông người chen lấn, mua một bó 5 cành đào bích đỏ tươi. Điện thoại hết pin sập nguồn. Cô loay hoay trong đoạn dài ách tắc, không thể bắt xe bus, càng không gọi được taxi.
“Dù sao cũng chưa về được nhà”, Linh cau mày than một tiếng, rồi men theo con đường nhỏ đi xuống ruộng đào quen thuộc. Nơi trước đây cô năm nào cũng đến cùng với Tùng, nhưng năm nay đã chỉ còn một mình cô.
Tiếng loa phường phát “Khúc giao mùa” khiến Linh rùng mình. Không phải vì trời lạnh, mà trái tim cô bất chợt đóng băng. Cô nhớ Tùng, nhưng điều này bây giờ còn có giá trị với anh ấy sao?
- Này cô, phiền cô, tôi mua cành này!
- Tôi không phải người bán, anh chờ… Sao anh lại ở đây?
- Năm nào chúng ta chẳng cùng đến đây, năm nay em ích kỷ quá, lại tự đi trước. Nếu anh không đuổi kịp, chắc đã lỡ mất rồi!
- Lỡ cái gì?
- Lỡ mất em!
- Tôi bây giờ còn quan trọng đến thế sao?
- Còn chứ, 36 cốc sữa ngô còn xếp đầy trước cửa nhà anh kia kìa. Nên em đừng ghen, cũng đừng hiểu lầm, ngoài em ra anh đâu còn quan tâm đến ai khác nữa?
Trong vệt nắng còn in bóng sắc đào nhàn nhạt. Người yêu nhau, có thể trở về bên nhau? Những hiểu lầm có thể xóa bỏ, hay sẽ là buông tay đứt gánh giữa đường?
Chúng ta có thể bao dung cho mọi lỗi lầm của đối phương, kể cả sẵn sàng quên đi những vết thương chưa lành miệng. Tất cả đều có thể, chỉ cần chúng ta đủ yêu thương…
- Sắp Tết rồi, về nhà thôi em! Ở bên anh, sẽ không cô đơn.
Bàn tay đưa ra được nắm lấy. Mâu thuẫn hay hiểu lầm hóa thành bong bóng xà phòng rồi tan biến theo dòng người ồn ào, tấp nập. Quan trọng là, họ đã biết tình cảm của đối phương sâu đậm nhường nào. Như thế là đủ, và chỉ cần như thế, là hạnh phúc...
Post a Comment